Monday, October 12, 2009

Obama's Nobel: The Last Thing He Needs - Time

The last thing Barack Obama needed at this moment in his presidency and our politics is a prize for a promise.

Inspirational words have brought him a long way — including to the night in Grant Park less than a year ago when he asked that we "join in the work of remaking this nation the only way it's been done in America for 221 years — block by block, brick by brick, calloused hand by calloused hand."

(See pictures of Obama in Grant Park.)

By now there are surely more callouses on his lips than his hands. He, like every new President, has reckoned with both the power and the danger of words, dangers that are especially great for one who wields them as skillfully as he. A promise beautifully made raises hopes especially high: we will revive the economy while we rein in our spending; we will make health care simpler, safer, cheaper, fairer. We will rid the earth of its most lethal weapons. We will turn green and clean. We will all just get along. (See pictures of eight months of Obama's diplomacy.)

So when reality bites, it chomps down hard. The Nobel Committee cited "his extraordinary efforts to strengthen international diplomacy and cooperation between peoples." Some of those efforts are faulted by his critics — those who favor a missile shield for Poland or a troop surge in Afghanistan or a harder line on Iran. But even his fans know that none of the dreams have yet come true, and a prize for even dreaming them can feed the illusion that they have. (See the top 10 Obama-backlash moments.)

Maybe the prize will give him more power, new muscle to haul unruly nations in line. But peacemaking is more about ingenuity than inspiration, about reading other nations' selfish interests and cynically, strategically exploiting them for the common good. Will it help if fewer countries come to the table hating us? To a point. But it's a starting point, not an end in itself.

At this moment, many Americans are longing for a President who is more bully, less pulpit. The President who leased his immense inaugural good will to the hungry appropriators writing the stimulus bill, who has not stopped negotiating health-care reform except to say what is nonnegotiable, whose solicitude for the wheelers and dealers who drove the financial system into a ditch leaves the rest of us wondering who has our back, has always shown great promise, said the right things, affirmed every time he opens his mouth that he understands the fears we face and the hopes we hold. But he presides over a capital whose day-to-day functioning has become part travesty, part tragedy; wasteful, blind, vain, petty, where even the best-intentioned reformers measure their progress with teaspoons. There comes a time when a President needs to take a real risk — and putting his prestige on the line to win the Olympics for his hometown does not remotely count.

Compare this to Greg Mortenson, nominated for the prize by some members of Congress, whom the bookies gave 20-to-1 odds of winning. Son of a missionary, a former Army medic and mountaineer, he has made it his mission to build schools for girls in places where opium dealers and tribal warlords kill people for trying. His Central Asia Institute has built more than 130 schools in Afghanistan and Pakistan — a mission which has, along the way, inspired millions of people to view the protection and education of girls as a key to peace and prosperity and progress. (See an interactive guide to Obama's first 100 days as President.)

Sometimes the words come first. Sometimes it's better to let actions speak for themselves.

By Nancy Gibbs Friday, Oct. 09, 2009
Time


Nancy Gibbs – Giải Nobel: Obama chưa cần tới nó

Ở thời điểm này trong nhiệm kỳ Tổng thống của ông và trong sinh hoạt chính trị của nước Mỹ, Barack Obama không cần đến một giải thưởng cho những lời hứa hẹn hoa mỹ của mình.

Những ngôn từ đầy cảm hứng đã chắp cánh cho ông bay qua một đoạn đường dài – kể cả việc ông đến được cái đêm quanh vinh ở Grand Park cách nay chưa đầy một năm khi Obama yêu cầu chúng ta hãy “tham gia công tác tái tạo quốc gia này trong một cách thế duy nhất như đã từng thực hiện trong lịch sử nước Mỹ qua 221 năm – bằng từng khối đá, bằng từng viên gạch, bằng từng bàn tay chai sạn.”

Nhưng cho đến nay, chắc chắn dấu chai sạn trên đầu môi chót lưỡi của ông thì nhiều mà dấu chai sạn trên tay ông thì ít. Obama, cũng như mọi tân Tổng thống khác, hẳn đã từng cân nhắc cả sức mạnh lẫn cái nguy hiểm của ngôn từ, những nguy hiểm đặc biệt to lớn đối với một người có khả năng sử dụng chữ nghĩa tài tình như ông. Một lời hứa hẹn hoa mỹ được đưa ra có thể nâng hi vọng của người dân lên cao vút – những lời hứa như là: chúng ta sẽ hồi sinh nền kinh tế đồng thời kìm hãm việc chi tiêu; chúng ta sẽ làm cho ngành y tế giản dị hơn, an toàn hơn, ít tốn kém hơn, công bằng hơn; chúng ta sẽ quét sạch những vũ khí cực kỳ nguy hiểm khỏi trái đất này; chúng ta sẽ làm cho môi trường sống xanh tươi và trong lành; chúng ta sẽ sống hài hoà cùng nhau.

Vì vậy khi thực tế nhe răng ra cắn, chúng ta sẽ bị bặp những miếng rất đau. Trong khi Ủy ban Nobel nêu ra “những nỗ lực phi thường của Obama nhằm củng cố bang giao quốc tế và sự hợp tác giữa các dân tộc”, thì có người lại chỉ trích một số nỗ lực của ông: đó là những thành phần hậu thuẫn một lá chắn tên lửa (missile shield) cho Ba Lan hay một đợt tăng quân cho chiến trường Afghanistan hay một đường lối cứng rắn với Iran. Thậm chí những người nhiệt tình ủng hộ Obama cũng biết rằng chưa một ước mơ nào của họ được trở thành hiện thực, và một giải thưởng cho việc ấp ủ những ước mơ này chỉ tiếp tục nuôi dưỡng cái ảo tưởng mà họ đang có.

Có lẽ giải thưởng này sẽ tăng sức cho Obama, cho ông ta thêm cơ bắp để lôi kéo những quốc gia ương ngạnh đứng vào hàng ngũ. Nhưng nỗ lực tìm kiếm hoà bình đòi hỏi nhiều khôn khéo hơn là cảm hứng, đòi hỏi phải đọc được các quyền lợi ích kỷ của nhiều quốc gia, đòi hỏi phải biết khai thác những quyền lợi vị kỷ này một cách dè chừng và có chiến lược nhằm đạt được lợi ích chung. Liệu việc giảm bớt số quốc gia thù ghét chúng ta tại bàn hội nghị có ích lợi gì chăng? Ở một chừng mực nào đó thì có ích thật đấy. Nhưng đó cũng chỉ là điểm khởi đầu, chứ chưa phải chính nó là cứu cánh.

Ở thời điểm này nhiều người Mỹ đang mong có một vị Tổng thống dám làm cho người khác nể sợ hơn là chỉ biết lên giọng dạy đời. Vị đương kim Tổng thống, người đã giao khoán số vốn liếng thiện chí to lớn mà ông kiếm được trong ngày nhậm chức cho một bọn chỉ biết chụp giật khi soạn ra dự án kích thích kinh tế, người chưa chấm dứt được việc cò kè về chương trình cải tổ y tế ngoại trừ đưa ra những điều không ai chấp nhận được, người đã quá nương nể đối với bọn lưu manh đã đẩy hệ thống tài chính xuống hố sâu khiến chúng ta tự hỏi còn ai là kẻ đứng sau lưng mình, luôn đưa ra những lời hứa hẹn to lớn, nói ra những điều nghe rất xuôi tai, cam đoan mỗi khi ông ta mở miệng rằng ông thấu hiểu những sợ hãi chúng ta đang đối phó và những hi vọng chúng ta đang ấp ủ. Nhưng thực tế là, Obama đang chủ trì một thủ đô mà sự vận hành từng ngày của nó đã trở nên nửa là trò cười, nửa là bi kịch, đầy lãng phí, mù quáng, kiêu căng, nhỏ mọn. Ở nơi đó, ngay cả những người chủ trương cải cách đầy thiện chí nhất cũng chỉ có thể đo sự tiến bộ của mình bằng những chiếc muổng trà. Đã đến lúc một vị Tổng thống cần phải biết liều lĩnh – và việc Obama dám liều mất uy tín của mình để giành cơ may tổ chức Olympics cho thành phố Chicago cũng chẳng có gì là đáng kể.

Hãy so nỗ lực này của Obama với Greg Mortenson, người được một số nghị sĩ Quốc hội Mỹ đề xuất giải Nobel Hoà bình, người mà giới cá cược đã đặt tỉ lệ 20/1 là xứng đáng được giải này. Con trai của một nhà truyền giáo, từng là lính tải thương trong bộ binh Mỹ và là nhà thể thao leo núi, Mortenson đã đặt cho mình một sứ mệnh là xây dựng trường học cho các em nữ sinh ở những địa phương mà bọn buôn bán á phiện và bọn sứ quân từng giết những ai dám thử làm việc này. Viện Trung Á (Central Asia Institute) của Mortenson đã xây hơn 130 trường học tại Afghanistan và Pakistan – một sứ mệnh, cho đến hôm nay, đã khuyến khích hàng triệu người biết coi việc bảo vệ và giáo dục phụ nữ như là chìa khóa cho hoà bình, thịnh vượng và tiến bộ.

Đôi khi ngôn từ phải đi trước. Nhưng đôi khi phải để cho hành động tự cất lên tiếng nói của mình.

Trần Ngọc Cư
Talawas

Ghi chú của dịch giả: Nancy Gibbs là biên tập viên và bình luận gia của Tạp chí Time.

talawas