While many ordinary Africans have for years complained and even rioted over the damaging effects of China's decade of targeted investment in the continent, there are some early signs of African governments beginning to chafe at the strings attached to Beijing's munificence.
And those hints of restraint on China's charge into Africa have come in some of the countries where Beijing's carpetbaggers have been most enthusiastically welcomed for the past few years.
A Bangladeshi rickshaw-van puller uses his mobile telephone in Dhaka. Bangladesh's biggest mobile phone provider, Grameenphone, is expected to shatter all records for the impoverished country's capital market in the Initial Public Offering (IPO) it launched Sunday. Grameenphone, 62-per-cent owned by Telenor of Norway and valued at $3.2 billion US, is selling a 10-per-cent stake to institutional and ordinary investors, with 69.44 million shares up for grabs.
Photograph by: Munir Uz Zaman, Agence France-Presse; Getty Images, Vancouver Sun
Early last month Angola blocked a $1.3-billion US bid by two Chinese state-owned companies, the China National Offshore Oil Corp. (CNOOC) and China National Petroleum Corp. (Sinopec) for a 20-per-cent share in an offshore oil parcel called Block 32.
Angola's state-owned oil company Sonangol decided to exercise its right of first refusal, and step in to buy the 20-per-cent share itself from Houston-based Marathon Oil at the price offered by the two Chinese companies.
This was a slap in the face for Beijing, which buys 18 per cent of its oil from Angola -- China's largest single foreign supplier.
At the same time, China has lavished low-interest loans on the Luanda government of Jose Eduardo dos Santos and committed to build vast road and rail infrastructure projects in Angola. The result is that Angola is China's largest trade partner in Africa with bilateral commerce worth $25.3 billion US last year.
But dos Santos has not remained president of Angola for 30 years, survived a generation of civil war and constructed a finely crafted system which sees almost all of the country's vast resources revenues going into the president's office for safe management only to roll over for the smooth-talking salesmen from Beijing.
A few days before the barring of the Angola deal, China hit another brick wall, this time in Libya. The Tripoli government vetoed a Sinopec bid of $462 million US for Calgary-based, but Libya-focused Venerex Energy Inc. This proposal included what might be called a "sweetener" but technically called a "fee" of $47 million Cdn to Libya's national oil company.
But the government of Moammar Gadhafi decided it wanted to keep Venerex and its promising stake in Area 47 for itself. Libya's offer, which is one Venerex didn't feel it could refuse, brings the Calgary company $316 million Cdn.
If the likes of dos Santos and Gadhafi, both of whom nurture deep feelings of socialist solidarity when it serves their purposes, feel able to tweak Beijing's nose, then it is no surprise China is also getting the run-around from those aristocrats of Africa who acknowledge no superiors, the Nigerians.
Beijing's CNOOC hoped to take advantage of some difficult contract renewal negotiations between Nigeria and western companies Royal Dutch Shell, Chevron and Exxon Mobil by offering to buy six billion barrels of crude oil reserves from the Abuja government.
CNOOC floated the story that the company was in extensive negotiations with Nigeria's petroleum ministry to take over the licenses of the three western companies. The company may have misread the state of play because last week the Nigerian minister, Odein Ajumogobia, firmly quashed those stories.
"It's true that the Chinese have made a proposal which we are considering," Ajumogobia said. "They are asking for six billion barrels from our reserves, but I can tell you that we are not going to give them all that."
As western traders and investors have become increasingly averse to confronting the corruption and lack of competent administrative and judicial infrastructure in many parts of Africa, China has enthusiastically strode into the vacuum in its quest for resources and markets for its manufactured goods.
And by-and-large they have been welcomed with open arms. African governments not only loved the cash that Chinese companies brought by the barrow-full, but they also appreciated Beijing's understanding that deals should usually be greased with gifts and that pontificating about human and political rights had not won western governments many friends among Africa's "Big Man" leaders.
More than 800 Chinese state-owned companies are managing about 900 projects in Africa, many of them in the oil industry.
Last year Sino-African trade was $106.8 billion US, ten times the level of 2000 and more than double the value of bilateral trade in 2006.
Trade values have inevitably dropped sharply to $37.07 billion US during the recession in the first six months of this year, compared to $48 billion US in the same period in 2008. But Beijing and its companies have long-range vision and they pumped $552 million US investment into Africa in the first half of 2009.
If these recent barriers to China's oil industry ambitions are any indication, China's approach to Africa will get more difficult and may require revision.
There has already been much public outrage from South Africa, through East Africa to Nigeria and West Africa at the often fatal damage done to local textile and consumer goods manufacturing industries by floods of cheap Chinese imports.
Miners and their families in Zambia and across the border into Congo's mineral-rich southeastern province of Katanga have rioted over the appalling safety and slave-labour working conditions in Chinese-run mines.
People on the streets in Zimbabwe, who are not short justifiable complaints, rail at the takeover of locally owned retail businesses by Chinese entrepreneurs.
Another cause of friction is Chinese companies buying or acquiring vast tracts of agricultural land to grow crops to feed the burgeoning population at home and then importing Chinese labour -- including prisoners, according to some sources -- to work the farms.
Africa may be unjustifiably sensitive so far as China's intentions are concerned, but Africa knows what colonialism looks like and has no desire to go down that road again.
Bữa tiệc của Trung Quốc tại châu Phi đã tàn?
Những năm qua, trong khi những dân thường châu Phi vẫn phàn nàn và thậm chí biểu tình phản đối những ảnh hưởng không tốt của một thập kỷ đầu tư có chủ đích vào châu lục này của Trung Quốc, thì giờ đây mới có những dấu hiệu ban đầu rằng chính phủ các quốc gia châu Phi đang tỏ ra không hài lòng về “sự hào phóng” từ phía Bắc Kinh.
Và điều đáng chú ý là những dấu hiệu căng thẳng này lại nổi lên ở một số quốc gia châu Phi, nơi mà sự hoạt động Bắc Kinh vẫn được chào đón nồng nhiệt nhất trong vài năm qua.
Đầu tháng trước, Angola đã từ chối lời đề nghị trị giá 1,3 tỷ USD từ phía hai công ty nhà nước của Trung Quốc, China National Offshore Oil Corp. (CNOOC) và China National Petroleum Corp. (Sinopec) mua lại 20% một giếng dầu ngoài khơi mang tên Block 32. Công ty dầu khí nhà nước Ăngola, Sonangol, quyết định thực hiện quyền từ chối đầu tiên và tiếp tục mua 20% cổ phần từ Oil Marathon có trụ sở tại Houston với mức giá mà hai công ty Trung Quốc đã chào.
Đó là điều khó chấp nhận với Bắc Kinh, nước mua tới 18% dầu từ Angola – nhà cung cấp dầu khí nước ngoài lớn nhất của Trung Quốc. Bởi, cùng lúc đó, Trung Quốc lại cung cấp rất nhiều các khoản vay lãi suất thấp đối với chính phủ Luanda của tổng thống Jose Eduardo dos Santos và cam kết sẽ triển khai những dự án xây dựng cơ sở hạ tầng, đường bộ, đường sắt lớn. Kết quả là, Angola trở thành đối tác thương mại lớn nhất của Trung Quốc tại châu Phi với kim ngạch thương mại song phương lên tới 25,3 tỷ USD năm ngoái.
Một vài ngày trước lời từ chối của Angola, Trung Quốc cũng vấp phải một khó khăn nữa, lần này là ở Libya. Chính quyền Tripoli đã phủ quyết lời đề nghị của Sinopec mua một công ty có trụ sở ở Calgary, nhưng chủ yếu hoạt động ở Libya trị giá 462 USD - Venerex Energy Inc. Lời đề nghị bao gồm cả sự hối lộ, mà về mặt kỹ thuật, họ vẫn gọi là mức phí 47 triệu đô la Canada cho công ty dầu khí quốc gia Lybia.
CNOOC của Bắc Kinh hy vọng sẽ tận dụng được những cuộc đàm phán gia hạn hợp đồng khó khăn giữa Nigeria và các công ty phương Tây như Dutch Shell, Chevron và Exxon Mobil và lập tức đưa ra đề nghị mua 6 triệu thùng dầu thô dự trữ từ chính phủ Abuja (Nigeria). Tuy nhiên, tuần trước Bộ trưởng Odein Ajumogobia đã dội cho công ty này một gáo nước lạnh khi nói: “Đúng là các công ty Trung Quốc đã đưa ra đề nghị, và chúng tôi đang xem xét những đề nghị ấy,” Ajumogobia nói. “Họ hỏi mua 6 triệu thùng từ nguồn dự trữ của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không bán cho họ tất cả.”
Khi các thương gia và nhà đầu tư phương Tây trở nên chán nản với cảnh tham nhũng, thiếu sự năng lực quản lý và cơ sở pháp lý tại nhiều nơi ở châu Phi, Trung Quốc lại “nhiệt tình” bước vào nhằm tìm kiếm tài nguyên và thị trường cho các sản phẩm của mình.
Ở hầu hết mọi nơi, họ được chào đón nồng nhiệt. Các chính phủ châu Phi không chỉ thích những đồng tiền từ hoạt động kinh doanh của các công ty Trung Quốc, mà họ cũng đánh giá cao sự “thông hiểu” rằng mọi thỏa thuận sẽ được bôi trơn bằng những món quà và rằng việc cứ lên mặt phán về quyền chính trị và nhân quyền của các chính phủ phương Tây chỉ khiến họ không có nhiều “bằng hữu” trong số những nhà lãnh đạo châu Phi.
Hơn 800 công ty nhà nước của Trung Quốc đang triển khai khoảng 900 dự án tại châu Phi, nhiều trong số đó thuộc ngành dầu lửa. Năm ngoái, thương mại hai chiều giữa Trung Quốc và châu Phi đạt 106,8 tỷ USD, cao gấp 10 lần mức năm 2000 và gần gấp đôi giá trị năm 2006.
Tuy nhiên, giá trị thương mại này cũng không tránh khỏi sự suy giảm do suy thoái xuống mức 37,07 tỷ USD trong 6 tháng đầu năm nay, so với 48 tỷ USD so với cùng kỳ năm 2008. Nhưng Bắc Kinh và các công ty nước này đã có tầm nhìn dài hạn và đã bơm 552 tỷ USD đầu tư vào châu Phi trong nửa đầu năm 2009.
Tuy nhiên, nếu cứ nhìn vào những rào cản gần đây với tham vọng của ngành dầu khí Trung Quốc, thì việc tiếp cận của Trung Quốc với châu Phi có vẻ sẽ trở nên khó khăn hơn.
Đã có những sự phản đối từ dân chúng từ Nam Phi, qua Đông Phi tới Nigeria và Tây Phi vì những thiệt hại chết người đối với ngành dệt địa phương và ngành sản xuất hàng hóa tiêu dùng do sự xâm nhập ồ ạt của hàng hóa Trung Quốc.
Thợ mỏ và gia đình họ tại Zambia và vùng tỉnh biên giới nhiều khoáng sản phía đông nam, Katanga, đã biểu tình chống lại mức độ an toàn kém và sự bóc lột lao động tại các mỏ than do Trung Quốc điều hành. Còn ở Zimbabwe nhiều người đã đổ xuống đường chống lại việc các doanh nghiệp Trung Quốc tiếp quản các doanh nghiệp bán lẻ trong nước.
Một nguyên nhân khác dẫn tới sự căng thẳng là các công ty Trung Quốc đang mua, hay chiếm dụng đất đai nông nghiệp vốn cung cấp thức ăn cung cấp cho lượng dân số đang ngày một tăng ở trong nước và sau đó là việc những lao động nhập cư Trung Quốc đến châu Phi hàng loạt.
Trung Quốc có thể đã có những thành công và đạt được những mục tiêu nhất định tại châu Phi, nhưng điều này có vẻ đang thay đổi khi một số chính phủ cũng đã bắt đầu nhận ra được thái độ không hài lòng của người dân đối với sự hiện diện của Trung Quốc tại đây.
Đình Ngân (Theo The Vancouver Sun)
VNNet
And those hints of restraint on China's charge into Africa have come in some of the countries where Beijing's carpetbaggers have been most enthusiastically welcomed for the past few years.
A Bangladeshi rickshaw-van puller uses his mobile telephone in Dhaka. Bangladesh's biggest mobile phone provider, Grameenphone, is expected to shatter all records for the impoverished country's capital market in the Initial Public Offering (IPO) it launched Sunday. Grameenphone, 62-per-cent owned by Telenor of Norway and valued at $3.2 billion US, is selling a 10-per-cent stake to institutional and ordinary investors, with 69.44 million shares up for grabs.
Photograph by: Munir Uz Zaman, Agence France-Presse; Getty Images, Vancouver Sun
Early last month Angola blocked a $1.3-billion US bid by two Chinese state-owned companies, the China National Offshore Oil Corp. (CNOOC) and China National Petroleum Corp. (Sinopec) for a 20-per-cent share in an offshore oil parcel called Block 32.
Angola's state-owned oil company Sonangol decided to exercise its right of first refusal, and step in to buy the 20-per-cent share itself from Houston-based Marathon Oil at the price offered by the two Chinese companies.
This was a slap in the face for Beijing, which buys 18 per cent of its oil from Angola -- China's largest single foreign supplier.
At the same time, China has lavished low-interest loans on the Luanda government of Jose Eduardo dos Santos and committed to build vast road and rail infrastructure projects in Angola. The result is that Angola is China's largest trade partner in Africa with bilateral commerce worth $25.3 billion US last year.
But dos Santos has not remained president of Angola for 30 years, survived a generation of civil war and constructed a finely crafted system which sees almost all of the country's vast resources revenues going into the president's office for safe management only to roll over for the smooth-talking salesmen from Beijing.
A few days before the barring of the Angola deal, China hit another brick wall, this time in Libya. The Tripoli government vetoed a Sinopec bid of $462 million US for Calgary-based, but Libya-focused Venerex Energy Inc. This proposal included what might be called a "sweetener" but technically called a "fee" of $47 million Cdn to Libya's national oil company.
But the government of Moammar Gadhafi decided it wanted to keep Venerex and its promising stake in Area 47 for itself. Libya's offer, which is one Venerex didn't feel it could refuse, brings the Calgary company $316 million Cdn.
If the likes of dos Santos and Gadhafi, both of whom nurture deep feelings of socialist solidarity when it serves their purposes, feel able to tweak Beijing's nose, then it is no surprise China is also getting the run-around from those aristocrats of Africa who acknowledge no superiors, the Nigerians.
Beijing's CNOOC hoped to take advantage of some difficult contract renewal negotiations between Nigeria and western companies Royal Dutch Shell, Chevron and Exxon Mobil by offering to buy six billion barrels of crude oil reserves from the Abuja government.
CNOOC floated the story that the company was in extensive negotiations with Nigeria's petroleum ministry to take over the licenses of the three western companies. The company may have misread the state of play because last week the Nigerian minister, Odein Ajumogobia, firmly quashed those stories.
"It's true that the Chinese have made a proposal which we are considering," Ajumogobia said. "They are asking for six billion barrels from our reserves, but I can tell you that we are not going to give them all that."
As western traders and investors have become increasingly averse to confronting the corruption and lack of competent administrative and judicial infrastructure in many parts of Africa, China has enthusiastically strode into the vacuum in its quest for resources and markets for its manufactured goods.
And by-and-large they have been welcomed with open arms. African governments not only loved the cash that Chinese companies brought by the barrow-full, but they also appreciated Beijing's understanding that deals should usually be greased with gifts and that pontificating about human and political rights had not won western governments many friends among Africa's "Big Man" leaders.
More than 800 Chinese state-owned companies are managing about 900 projects in Africa, many of them in the oil industry.
Last year Sino-African trade was $106.8 billion US, ten times the level of 2000 and more than double the value of bilateral trade in 2006.
Trade values have inevitably dropped sharply to $37.07 billion US during the recession in the first six months of this year, compared to $48 billion US in the same period in 2008. But Beijing and its companies have long-range vision and they pumped $552 million US investment into Africa in the first half of 2009.
If these recent barriers to China's oil industry ambitions are any indication, China's approach to Africa will get more difficult and may require revision.
There has already been much public outrage from South Africa, through East Africa to Nigeria and West Africa at the often fatal damage done to local textile and consumer goods manufacturing industries by floods of cheap Chinese imports.
Miners and their families in Zambia and across the border into Congo's mineral-rich southeastern province of Katanga have rioted over the appalling safety and slave-labour working conditions in Chinese-run mines.
People on the streets in Zimbabwe, who are not short justifiable complaints, rail at the takeover of locally owned retail businesses by Chinese entrepreneurs.
Another cause of friction is Chinese companies buying or acquiring vast tracts of agricultural land to grow crops to feed the burgeoning population at home and then importing Chinese labour -- including prisoners, according to some sources -- to work the farms.
Africa may be unjustifiably sensitive so far as China's intentions are concerned, but Africa knows what colonialism looks like and has no desire to go down that road again.
Bữa tiệc của Trung Quốc tại châu Phi đã tàn?
Những năm qua, trong khi những dân thường châu Phi vẫn phàn nàn và thậm chí biểu tình phản đối những ảnh hưởng không tốt của một thập kỷ đầu tư có chủ đích vào châu lục này của Trung Quốc, thì giờ đây mới có những dấu hiệu ban đầu rằng chính phủ các quốc gia châu Phi đang tỏ ra không hài lòng về “sự hào phóng” từ phía Bắc Kinh.
Và điều đáng chú ý là những dấu hiệu căng thẳng này lại nổi lên ở một số quốc gia châu Phi, nơi mà sự hoạt động Bắc Kinh vẫn được chào đón nồng nhiệt nhất trong vài năm qua.
Đầu tháng trước, Angola đã từ chối lời đề nghị trị giá 1,3 tỷ USD từ phía hai công ty nhà nước của Trung Quốc, China National Offshore Oil Corp. (CNOOC) và China National Petroleum Corp. (Sinopec) mua lại 20% một giếng dầu ngoài khơi mang tên Block 32. Công ty dầu khí nhà nước Ăngola, Sonangol, quyết định thực hiện quyền từ chối đầu tiên và tiếp tục mua 20% cổ phần từ Oil Marathon có trụ sở tại Houston với mức giá mà hai công ty Trung Quốc đã chào.
Đó là điều khó chấp nhận với Bắc Kinh, nước mua tới 18% dầu từ Angola – nhà cung cấp dầu khí nước ngoài lớn nhất của Trung Quốc. Bởi, cùng lúc đó, Trung Quốc lại cung cấp rất nhiều các khoản vay lãi suất thấp đối với chính phủ Luanda của tổng thống Jose Eduardo dos Santos và cam kết sẽ triển khai những dự án xây dựng cơ sở hạ tầng, đường bộ, đường sắt lớn. Kết quả là, Angola trở thành đối tác thương mại lớn nhất của Trung Quốc tại châu Phi với kim ngạch thương mại song phương lên tới 25,3 tỷ USD năm ngoái.
Một vài ngày trước lời từ chối của Angola, Trung Quốc cũng vấp phải một khó khăn nữa, lần này là ở Libya. Chính quyền Tripoli đã phủ quyết lời đề nghị của Sinopec mua một công ty có trụ sở ở Calgary, nhưng chủ yếu hoạt động ở Libya trị giá 462 USD - Venerex Energy Inc. Lời đề nghị bao gồm cả sự hối lộ, mà về mặt kỹ thuật, họ vẫn gọi là mức phí 47 triệu đô la Canada cho công ty dầu khí quốc gia Lybia.
CNOOC của Bắc Kinh hy vọng sẽ tận dụng được những cuộc đàm phán gia hạn hợp đồng khó khăn giữa Nigeria và các công ty phương Tây như Dutch Shell, Chevron và Exxon Mobil và lập tức đưa ra đề nghị mua 6 triệu thùng dầu thô dự trữ từ chính phủ Abuja (Nigeria). Tuy nhiên, tuần trước Bộ trưởng Odein Ajumogobia đã dội cho công ty này một gáo nước lạnh khi nói: “Đúng là các công ty Trung Quốc đã đưa ra đề nghị, và chúng tôi đang xem xét những đề nghị ấy,” Ajumogobia nói. “Họ hỏi mua 6 triệu thùng từ nguồn dự trữ của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không bán cho họ tất cả.”
Khi các thương gia và nhà đầu tư phương Tây trở nên chán nản với cảnh tham nhũng, thiếu sự năng lực quản lý và cơ sở pháp lý tại nhiều nơi ở châu Phi, Trung Quốc lại “nhiệt tình” bước vào nhằm tìm kiếm tài nguyên và thị trường cho các sản phẩm của mình.
Ở hầu hết mọi nơi, họ được chào đón nồng nhiệt. Các chính phủ châu Phi không chỉ thích những đồng tiền từ hoạt động kinh doanh của các công ty Trung Quốc, mà họ cũng đánh giá cao sự “thông hiểu” rằng mọi thỏa thuận sẽ được bôi trơn bằng những món quà và rằng việc cứ lên mặt phán về quyền chính trị và nhân quyền của các chính phủ phương Tây chỉ khiến họ không có nhiều “bằng hữu” trong số những nhà lãnh đạo châu Phi.
Hơn 800 công ty nhà nước của Trung Quốc đang triển khai khoảng 900 dự án tại châu Phi, nhiều trong số đó thuộc ngành dầu lửa. Năm ngoái, thương mại hai chiều giữa Trung Quốc và châu Phi đạt 106,8 tỷ USD, cao gấp 10 lần mức năm 2000 và gần gấp đôi giá trị năm 2006.
Tuy nhiên, giá trị thương mại này cũng không tránh khỏi sự suy giảm do suy thoái xuống mức 37,07 tỷ USD trong 6 tháng đầu năm nay, so với 48 tỷ USD so với cùng kỳ năm 2008. Nhưng Bắc Kinh và các công ty nước này đã có tầm nhìn dài hạn và đã bơm 552 tỷ USD đầu tư vào châu Phi trong nửa đầu năm 2009.
Tuy nhiên, nếu cứ nhìn vào những rào cản gần đây với tham vọng của ngành dầu khí Trung Quốc, thì việc tiếp cận của Trung Quốc với châu Phi có vẻ sẽ trở nên khó khăn hơn.
Đã có những sự phản đối từ dân chúng từ Nam Phi, qua Đông Phi tới Nigeria và Tây Phi vì những thiệt hại chết người đối với ngành dệt địa phương và ngành sản xuất hàng hóa tiêu dùng do sự xâm nhập ồ ạt của hàng hóa Trung Quốc.
Thợ mỏ và gia đình họ tại Zambia và vùng tỉnh biên giới nhiều khoáng sản phía đông nam, Katanga, đã biểu tình chống lại mức độ an toàn kém và sự bóc lột lao động tại các mỏ than do Trung Quốc điều hành. Còn ở Zimbabwe nhiều người đã đổ xuống đường chống lại việc các doanh nghiệp Trung Quốc tiếp quản các doanh nghiệp bán lẻ trong nước.
Một nguyên nhân khác dẫn tới sự căng thẳng là các công ty Trung Quốc đang mua, hay chiếm dụng đất đai nông nghiệp vốn cung cấp thức ăn cung cấp cho lượng dân số đang ngày một tăng ở trong nước và sau đó là việc những lao động nhập cư Trung Quốc đến châu Phi hàng loạt.
Trung Quốc có thể đã có những thành công và đạt được những mục tiêu nhất định tại châu Phi, nhưng điều này có vẻ đang thay đổi khi một số chính phủ cũng đã bắt đầu nhận ra được thái độ không hài lòng của người dân đối với sự hiện diện của Trung Quốc tại đây.
Đình Ngân (Theo The Vancouver Sun)
VNNet