Em yêu dấu
" Em ơi nếu mộng không thành thì sao ? Mua bao thuốc chuột".....Trời ơi phải chi hồi đó anh mua bao thuốc chuột cho con chó nhà em dzứt, nó chết quách thì giờ này hai đứa mình đã nên cơm cháo rồi phải không em ?
Anh nhớ có một dịp nào đó hai đứa mình hẹn hò, em đang tung tăng cùng anh, em ca bài " Em đang đi trên cầu bông , té xuống sông ướt cái quần ny lông " thì cũng vừa lúc đó em lọt tỏm xuống cầu. Trời ơi người em ướt như con chuột, em phải núp bụi tre sau đám ruộng, còn anh phải "canh me" thiên hạ cho em mặc quần của anh mà về nhà. Thật là thảm nảo, anh chỉ mỗi một quần xà lỏn trên người rồi hai đứa cũng đưa nhau được về nhà. Lạnh teo hồn. Lúc ấy trời tháng chạp, phải không em ?
Hôm đó, lần đầu tiên anh mới biết da em thuộc loại Miên lai. Thiên hạ thường nói da ngâm đen thường có duyên. Đến lúc đó anh mới vỡ lẽ, em có duyên thật. Đêm về anh cứ thổn thức mà trăn trở nút ruồi son nơi bắp đùi của em mà không tài nào dổ giấc ngủ. Sáng ra người lừ đừ như kẽ bị bịnh lâu năm.
Từ đó anh thường tự hỏi mà không có câu trả lời. Hỏi riết đến nổi sém chút xíu em bị ế. Cũng may em còn khôn hồn em chụp đại, không thôi giờ này em trở thành người cô phụ không biết mùi đàn ông là gì, anh sẽ mang tội nặng . Chết xuống âm phủ ,anh nghĩ anh sẽ không toàn thây. Nghĩ đến đó anh ân hận muốn chết ngay lập tức nhưng trước khi chết anh sẽ để lại lời trăn trối ghi bằng CD cho em, chỉ bấy nhiêu thôi em ạ.
Hiện anh đang ở Rosemead- Nam Califonia. Anh đã về VN được nhiều năm . Anh làm nông trường tại Suối Máu, ngoại ô Sài Gòn. Em biết nơi đó không ? Đêm về anh ngủ khò cho tới sáng vì lao động mệt quá, không có ai giúp. Vợ con không có, chó mèo cũng không. Chó thì có thể nuôi, nhưng anh rất ghét chó là vì nói đến chó là anh nghĩ đến mỗi lần đến nhà em, con chó kiki nhà em cứ khịt khịt anh riết nên anh không ưa chó là vậy. Con Kiki có lẽ nó nghĩ anh nhậu thịt chó với rượu đế Gò Đen thì phải !. Em cũng biết, anh đâu thích nhậu thịt chó. Người anh có hôi mùi chó hay không thì em đã biết rồi, vậy mà con Kiki nó làm dử với anh, má em không lên tiếng bênh vực cho anh một lời. Con Kiki cứ sủa rân trời ỏi đất còn má em đi đập ruồi làm anh nói chuyện với em, em cứ hả hả như người bị điếc lâu năm. Oan ơi ông địa cho anh quá mạng trong vụ này lắm ! Hiện anh chỉ nuôi con mèo tam thể, vui buồn cùng nó lúc đêm về. Còn chuyện " mùa xuân trong anh" thì nản quá em ạ. Anh vẫn chờ "dù cho mưa rơi" hay đất trời có gì đi chăng nữa anh một lòng đợi chờ. Đêm đêm anh thường ca vang ca khúc anh thường hát cho em nghe lúc trước là bài "Phố Đêm "
ấy.
Bài ca ấy và chất giọng ấy không có gì thay đổi, có điều
giong anh lúc này nặng hơi Marlboro tí khi anh ngân vang. Bài ca
đó và giọng ca của anh một thời vẫn còn đây, Em có còn hãnh
diện với bạn bè về giọng ca tỏa sáng
nghiệp dư của anh nữa không ? "Em còn nhớ hay em đã quên" ?
À. Em bây giờ còn thiết tha với.. quần là áo lượt ? Em đừng nói với anh , hiện em đang nằm xó nghe em. Hồi nhỏ anh đưa em về nhà ra mắt gia đình , má anh cứ nói " mày mà cưới con nhỏ đó, nội khoản tiền lửa củi cho nó nằm xó làm mày cũng nghèo ". Má anh còn nói thêm " nhìn tấm lưng con nhỏ đó mày coi cho rỏ đi . Lưng thì lưng Ong, chân thì dài thường thược , sức nào chịu nổi nghe con." Ông bà mình có câu, "Cá không ăn muối cà ương , con cải cha mẹ trăm đường con hư" , sách thánh hiền đã để lại như thế , anh cải lại đâu được hở em ?. Thật lòng mà nói- Anh nghe lời má dặn thì ít, lo nghèo với sợ chết sớm như ba em thì nhiều, anh cứ hẹn tới hẹn lui hoài với em là vậy. Viết thư này , xem như anh nói một lần cho xong mà anh ấp ủ bao năm thầm kín đã xử tệ với em - Nghe lời mẹ, không cưới em với lý do em là mẫu người tốt mái sẽ hại cồ. Em cứ xem anh đã chết toi từ lâu rồi nghe em nhé. Hãy quên anh đi, đừng trong mong gì nơi anh. Tháng sau anh về lại Suối Máu - Việt Nam, đào ao nuôi cá, hết mùa anh đốt củi lấy thang, trước là đem ra chợ bán qua ngày độ nhật, sau nữa cho anh bớt lạnh lòng của cuộc đời anh còn lại ở cỏi trần này.
Anh của em dấu yêu - Người đàn ông đau khổ một đời
" Em ơi nếu mộng không thành thì sao ? Mua bao thuốc chuột".....Trời ơi phải chi hồi đó anh mua bao thuốc chuột cho con chó nhà em dzứt, nó chết quách thì giờ này hai đứa mình đã nên cơm cháo rồi phải không em ?
Anh nhớ có một dịp nào đó hai đứa mình hẹn hò, em đang tung tăng cùng anh, em ca bài " Em đang đi trên cầu bông , té xuống sông ướt cái quần ny lông " thì cũng vừa lúc đó em lọt tỏm xuống cầu. Trời ơi người em ướt như con chuột, em phải núp bụi tre sau đám ruộng, còn anh phải "canh me" thiên hạ cho em mặc quần của anh mà về nhà. Thật là thảm nảo, anh chỉ mỗi một quần xà lỏn trên người rồi hai đứa cũng đưa nhau được về nhà. Lạnh teo hồn. Lúc ấy trời tháng chạp, phải không em ?
Hôm đó, lần đầu tiên anh mới biết da em thuộc loại Miên lai. Thiên hạ thường nói da ngâm đen thường có duyên. Đến lúc đó anh mới vỡ lẽ, em có duyên thật. Đêm về anh cứ thổn thức mà trăn trở nút ruồi son nơi bắp đùi của em mà không tài nào dổ giấc ngủ. Sáng ra người lừ đừ như kẽ bị bịnh lâu năm.
Từ đó anh thường tự hỏi mà không có câu trả lời. Hỏi riết đến nổi sém chút xíu em bị ế. Cũng may em còn khôn hồn em chụp đại, không thôi giờ này em trở thành người cô phụ không biết mùi đàn ông là gì, anh sẽ mang tội nặng . Chết xuống âm phủ ,anh nghĩ anh sẽ không toàn thây. Nghĩ đến đó anh ân hận muốn chết ngay lập tức nhưng trước khi chết anh sẽ để lại lời trăn trối ghi bằng CD cho em, chỉ bấy nhiêu thôi em ạ.
Hiện anh đang ở Rosemead- Nam Califonia. Anh đã về VN được nhiều năm . Anh làm nông trường tại Suối Máu, ngoại ô Sài Gòn. Em biết nơi đó không ? Đêm về anh ngủ khò cho tới sáng vì lao động mệt quá, không có ai giúp. Vợ con không có, chó mèo cũng không. Chó thì có thể nuôi, nhưng anh rất ghét chó là vì nói đến chó là anh nghĩ đến mỗi lần đến nhà em, con chó kiki nhà em cứ khịt khịt anh riết nên anh không ưa chó là vậy. Con Kiki có lẽ nó nghĩ anh nhậu thịt chó với rượu đế Gò Đen thì phải !. Em cũng biết, anh đâu thích nhậu thịt chó. Người anh có hôi mùi chó hay không thì em đã biết rồi, vậy mà con Kiki nó làm dử với anh, má em không lên tiếng bênh vực cho anh một lời. Con Kiki cứ sủa rân trời ỏi đất còn má em đi đập ruồi làm anh nói chuyện với em, em cứ hả hả như người bị điếc lâu năm. Oan ơi ông địa cho anh quá mạng trong vụ này lắm ! Hiện anh chỉ nuôi con mèo tam thể, vui buồn cùng nó lúc đêm về. Còn chuyện " mùa xuân trong anh" thì nản quá em ạ. Anh vẫn chờ "dù cho mưa rơi" hay đất trời có gì đi chăng nữa anh một lòng đợi chờ. Đêm đêm anh thường ca vang ca khúc anh thường hát cho em nghe lúc trước là bài "Phố Đêm "
À. Em bây giờ còn thiết tha với.. quần là áo lượt ? Em đừng nói với anh , hiện em đang nằm xó nghe em. Hồi nhỏ anh đưa em về nhà ra mắt gia đình , má anh cứ nói " mày mà cưới con nhỏ đó, nội khoản tiền lửa củi cho nó nằm xó làm mày cũng nghèo ". Má anh còn nói thêm " nhìn tấm lưng con nhỏ đó mày coi cho rỏ đi . Lưng thì lưng Ong, chân thì dài thường thược , sức nào chịu nổi nghe con." Ông bà mình có câu, "Cá không ăn muối cà ương , con cải cha mẹ trăm đường con hư" , sách thánh hiền đã để lại như thế , anh cải lại đâu được hở em ?. Thật lòng mà nói- Anh nghe lời má dặn thì ít, lo nghèo với sợ chết sớm như ba em thì nhiều, anh cứ hẹn tới hẹn lui hoài với em là vậy. Viết thư này , xem như anh nói một lần cho xong mà anh ấp ủ bao năm thầm kín đã xử tệ với em - Nghe lời mẹ, không cưới em với lý do em là mẫu người tốt mái sẽ hại cồ. Em cứ xem anh đã chết toi từ lâu rồi nghe em nhé. Hãy quên anh đi, đừng trong mong gì nơi anh. Tháng sau anh về lại Suối Máu - Việt Nam, đào ao nuôi cá, hết mùa anh đốt củi lấy thang, trước là đem ra chợ bán qua ngày độ nhật, sau nữa cho anh bớt lạnh lòng của cuộc đời anh còn lại ở cỏi trần này.
Anh của em dấu yêu - Người đàn ông đau khổ một đời
